80s toys - Atari. I still have
-->

Thế Giới Miễn Phí Trong Tầm Tay Của Bạn

Top Girl Xinh Nhất
▼ Lượt xem: 2185
Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh FullPost by: Tùng Tiếng Tăm
Time: 08-12-2015
* Viruts Scan: Safety*

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full



Nhìn váy của nó thấm đẫm một màu máu, anh vội bế nó chạy đi tìm nhỏ. Đúng lúc đó, cả nhỏ và Eric đều nhìn thấy anh, nhìn thấy nó đang bất tỉnh, máu lại chảy không ngừng, nhỏ run run ngã bịch xuống đất, miệng thều thào:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Tại sao nó lại trở nên như vậy? – Nhỏ nói không nên lời, mặt đầm đìa nước mắt.
- Anh sẽ nói sau, bây giờ chúng ta phải đưa Nguyệt vào bệnh viện, nhanh lên kẻo không kịp – Nói rồi anh giao nó cho Eric, nhanh chóng đỡ nó dậy – Mạnh mẽ lên, đi, chúng ta phải đưa cô ấy về nhà Chấn Phong, nhanh lên.
- Không, em không muốn, em không muốn, hắn đã làm khổ nó rất nhiều, em không muốn – Nhỏ gào lên, tâm trạng vô cùng rối loạn.
“CHÁT”, Gia Long tát vào mặt nhỏ, nhỏ sững sờ lấy tay chạm vào má mình, miệng lẩm bẩm:
- Anh đánh em?
Gia Long không đáp, anh nói với Eric đem nó về nhà hắn trước rồi nắm lấy vai nhỏ, khẽ siết lại
- Em tỉnh chưa? Bây giờ quan trọng là mạng sống của Bạch Nguyệt, em hận Chấn Phong nhưng vào giờ phút này, chúng ta cần được giúp đỡ, em hiểu chưa?
- Vâng – Nhỏ gật nhẹ đầu – Em xin lỗi, đi thôi.
Nói rồi, hai người nhanh chóng đuổi theo Eric.

Thời gian: Lúc Gia Long và Eric rời khỏi nhà hắn…
- Anh Phong, thật ra em có chuyện này muốn nói với anh – Tuyết Lan nũng nịu – Em…
- Thôi, anh mệt lắm, em về đi, chuyện hôm nay anh sẽ chịu trách nhiệm với em – Hắn cắt lời cô ta.
Nói rồi, hắn nhặt quần áo lên đưa cho Tuyết Lan. Cô ta không nhận lấy mà ôm chầm lấy hắn, nũng nịu:
- Anh Phong, thật ra em rất yêu anh, em có gì không bằng chị Nguyệt chứ?
- Em về đi, anh mệt – Hắn khẽ cau mày, dùng tay đẩy Tuyết Lan ra.
- Tại sao chứ? Em có gì không bằng Lâm Bạch Nguyệt chứ? – Tuyết Lan hét toáng lên.
- Im đi – Hắn trừng mắt nhìn cô ta rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Anh xin lỗi, em mau về đi.
- Lục Chấn Phong, anh quá đáng lắm, dù anh đồng ý hay không, anh vẫn phải cưới em, phải chịu trách nhiệm với em – Tuyết Lan hét lên rồi chạy ra khỏi phòng.
Xuống tới phòng khách, cô ta mặc quần áo vào rồi ra về, trong lòng rất tức tối. Còn lại hắn ở trong phòng, hắn mệt mỏi mặc quần áo vào rồi nằm xuống giường. Ánh mắt của nó vẫn ám ảnh đầu óc hắn, khiến hắn cảm thấy day dứt, lẽ nào hắn đã sai rồi, tại sao lúc đó hắn lại nói những lời lẽ đó với nó chứ?
- Không được, mình phải đi tìm cô ấy, phải giải thích với cô ấy rằng sự việc không phải như cô ấy nghĩ.
Nghĩ sao làm vậy, hắn bật khỏi giường, khi hắn vừa định bước đi, có một thứ trên giường khiến hắn chú ý.
- Lạ thật – Hắn lầm bầm – Sao lại không có?

Phần 74:

Nhìn tấm trải giường hoàn toàn trắng tinh, không có vết bẩn nào khiến hắn cảm thấy khó hiểu, hắn nhớ lần đầu tiên cùng nó “vượt rào”, rõ ràng trên giường trên giường có một “vệt đỏ”, điều đó chứng minh nó vẫn còn là người con gái trinh trắng. Còn Tuyết Lan, nếu thật sự hắn đã cùng cô ta “mây mưa” thì nhất định trên giường sẽ có “vệt đỏ” đó, trừ khi Tuyết Lan đã không còn trinh trắng, nếu không thì giữa hắn và cô ta chẳng xảy ra chuyện gì hết. Nhưng nếu thật sự giữa hai người không có gì thì tại sao Tuyết Lan lại làm như vậy? Mục đích của cô ta là gì?…
Đang chìm trong muôn vàn câu hỏi, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng của Eric:
- Chấn Phong, mau ra đây, May có chuyện rồi – Anh hét lên.
- Nguyệt? Có chuyện? – Hắn lẩm bẩm.
- Mau ra đây, cô ấy nguy lắm rồi – Eric lại hét lên.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, hắn lập tức lao ra ngoài, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt hắn: nó đang nằm trên tay Eric, bộ đầm trắng đã bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nó trắng bệch, không chút sức sống. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn như chết sững, miệng lắp bắp:
- Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô ấy lại thành như thế này?
- Tôi không biết, nhưng chúng ta phải đưa May đến bệnh viện, nhanh lên trước khi quá muộn
Nghe anh nói xong, hắn thôi không hỏi nữa và chạy đi lấy xe. Nhẹ nhàng bế nó vào xe, Eric luôn tự nhủ thầm với chính mình như để trấn an bản thân:
- May sẽ ổn, cô ấy sẽ không sao, đúng vậy, sẽ không sao hết.
Hai chiếc xe phóng vút đi trong mưa, bên ngoài gió vẫn không ngừng gào thét, những giọt mưa vẫn cứ rơi như đang khóc than cho một mối tình đẹp.

- Người nhà xin hãy ở ngoài – Cô y tá vừa nói vừa đẩy hắn ra – Chúng tôi sẽ làm hết sức.
- Làm ơn hãy cứu nó, xin hãy cứu nó – Nhỏ hét lên, gương mặt đẫm nước mắt
- Đó là bổn phận của chúng tôi – Cô y tá mỉm cười – Xin mọi người hãy giữ bình tĩnh.
Nói rồi, cô y tá gỡ bàn tay hắn ra khỏi tay nó và đóng cửa lại.

Khi cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí trở nên trầm mặc, cả bốn người đều im lặng, không ai nói với nhau câu gì. Nhỏ vẫn khóc, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên gương mặt buồn bã của nhỏ. Gia Long lặng lẽ ôm lấy nhỏ, anh biết nhỏ cảm thấy như thế nào, thật tâm anh cũng chỉ mong cho nó được bình an.
Hắn đứng tựa lưng vào bức tường, gương mặt đầy đau khổ, hắn đang sợ, một nỗi sợ rất lớn, hắn sợ sẽ mất nó, hắn trách bản thân quá ngu ngốc khi nói ra những lời đó, sự ghen tuông đã khiến hắn mất đi lí trí. Hắn biết hắn đã sai nhưng liệu có quá muộn để nhận ra điều đó hay không? Nó vẫn đang nằm trong đó, vẫn chưa có chút động tĩnh nào, liệu hắn có còn cơ hội để nói với nó lời xin lỗi hay đã quá muộn? Nghĩ tới việc mất đi nó, tim hắn quặn đau, nếu nó không còn trên cõi đời này nữa, hắn sẽ theo nó, dù cho nó có hận hắn như thế nào, hắn vẫn sẽ yêu nó, sẽ yêu nó tới khi nào nó tha thứ cho hắn…

Một giờ đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì, không khí bên ngoài càng lúc càng tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe được. Đột nhiên nhỏ lên tiếng, phá đi bầu không khí nặng nề đó
- Anh Long, cho em biết lúc đó xảy ra chuyện gì? – Nhỏ nói, giọng run run.
Gia Long khẽ thở dài rồi lên tiếng:
- Lúc anh tìm thấy cô ấy, Nguyệt đang đứng gần con đường, có vẻ như cô ấy muốn tự sát, anh đã gọi cô ấy, lúc đó, Nguyệt đã nghe thấy nhưng điều anh không ngờ là cô ấy lại lao thẳng ra đường sau tiếng gọi của anh – Gia Long lắc đầu, gương mặt đầy sự lo lắng.
- Vậy là em đã đoán đúng, nó đã muốn tự sát – Nhỏ thều thào nói, giọng nói vô cùng sợ hãi.
Gia Long nắm lấy tay nhỏ, khẽ siết lại. Nhỏ im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Anh biết không? Ba năm trước, nó đã từng như vậy, đã từng muốn huỷ hoại bản thân, lúc đó nếu em không phát hiện thì có lẽ bây giờ nó đã…– Giọng nhỏ run run.
Ngừng một chút, nhỏ lại tiếp:
- Nguyệt từ nhỏ đã vô cùng cô đơn, điều đó tạo ra trong lòng nó một góc tối rất lớn. Lúc đó ba mẹ nó đều đi làm, khi buồn nó hay đến nhà em chơi, dần dần, nó ở hẳn với em. Dù em cố chia sẻ nhưng mất mát trong lòng nó quá lớn, ba mẹ nó tuy yêu thương nó nhưng do công việc nên cũng chẳng có nhiều thời gian ở bên nó. Rồi một ngày…- Nói đến đây, mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói run rẩy, tay chân trở nên lạnh ngắt.
- Đừng nói nữa, em không cần phải nói đâu – Anh nắm lấy tay nó, giọng đầy lo lắng.
Nhỏ không hề nghe thấy, dường như nhỏ đang chìm trong thế giới của riêng mình. Ngừng thêm một lát để lấy bình tĩnh, nhỏ vẫn tiếp tục nói:
- Rồi một ngày, vào sinh nhật nó, ngày 18/6, do bận công việc nên ba mẹ nó không về, lúc đó, nó cùng em ngồi bên một bàn đầy thức ăn cùng cái bánh sinh nhật tuyệt đẹp thì nhận được điện thoại. Em cứ tưởng nó sẽ khóc, sẽ buồn bã nhưng không, nó không biểu lộ chút cảm xúc nào cả, gương mặt nó lạnh băng. Sau đó, nó lật đổ cả bàn thức ăn, đập nát cái bánh kem rồi chạy ra ngoài. Trời lúc đó tối lắm, không trăng cũng không sao, trên đường chỉ còn hai đứa em. Đi một hồi lâu, tụi em đụng phải một đám du côn, chúng mở miệng trêu ghẹo bọn em, sau đó còn rút cả dao ra đe doạ hai đứa em nữa – Nhỏ cười cay đắng – Anh có biết chuyện sau đó như thế nào không?
Anh chưa kịp trả lời, nhỏ đã nói tiếp, miệng vẫn duy trì nụ cười đau đớn:
- Sau đó, nó bất ngờ giật lấy con dao đó và chỉ một nhát thôi, nó cứa thẳng vào cổ một tên trong số chúng, vết cứa rất sâu, bọn còn lại thì chạy hết, tưởng chừng như nếu em không cản, nó sẽ giết chết hắn. Sự việc còn chưa kết thúc, lúc em kéo nó ra, nó giống hệt như bị mộng du, gương mặt nó, ánh mắt nó chẳng có lấy một tia cảm xúc. Rồi nó cười, cười điên dại và dùng dao cắt một nhát vào cổ tay mình, sự việc xảy ra rất nhanh, khi em bình tĩnh lại, nó đã ngất đi trong đống máu. Nếu lúc đó mọi người không kịp phát hiện thì cả nó và tên kia đều chết hết rồi. Sau chuyện đó, ba mẹ nó đã tỉnh ra, họ đã dàng thời gian cho nó nhiều hơn và anh thấy đấy, nó rất hạnh phúc.
Nói tới đây, nhỏ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, giọng nói đầy giận dữ:
- Em cứ tưởng nó sẽ chẳng bao giờ bị như vậy nữa, nhưng chính tại hắn, chính hắn đã khiến nó trở nên như thế này, chính hắn đã hại nó – Nhỏ gào lên – Chính là hắn, hắn không xứng đáng với tình yêu của nó…
Nói chưa dứt lời, nhỏ ngất xỉu, một dòng nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ.

Phần 75:

Sau khi giao nhỏ cho bác sĩ, Gia Long trở lại ngồi cạnh hắn, anh hỏi:
- Phong, tôi muốn nói chuyện với ông, nói chuyện nghiêm túc được không?
- Được – Hắn đáp gọn, gương mặt vô cùng đau đớn.
- Ông…có yêu Bạch Nguyệt không? – Gia Long hơi ngập ngừng
- Theo ông thì sao? – Hắn cười chua chát
- Đừng hỏi ngược lại tôi, hãy trả lời đi – Gia Long nghiêm giọng – Ông có yêu cô ấy không?
- Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy hơn cả mạng sống của chính mình – Hắn nói đều đều – Chắc ông nghĩ tôi là một thằng khốn phải không? Như lời của Giao Châu nói?
- Phải, ông là một tên khốn – Gia Long thẳng thừng nói – Cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ vì ông, thay vì thấu hiểu, thông cảm, ông lại vì một hiểu lầm mà tiếp tục làm tổn thương cô ấy, đẩy cô ấy xuống đáy vực tuyệt vọng nhưng tôi không hoàn toàn trách ông, ông không phải là người gây ra tất cả những lỗi lầm này, ông và Bạch Nguyệt đều là người bị hại.
- Ông nói vậy là sao? – Hắn ngạc nhiên – Tại sao lại là người bị hại?
Gia Long thở dài rồi kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện tai nạn của nó, lí do nó tát Tuyết Lan và cả bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho hắn. Nghe anh nói xong, bàn tay hắn siết lại thành nắm, gương mặt co rúm lại vì đau đớn và tức giận. Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống, hắn khóc, khóc vì hối hận, những giọt nước mắt mặn chát cứ rơi mãi, rơi mãi. Nhìn hắn đang đau đớn tột cùng, Gia Long khẽ thở dài, hắn khóc chứng tỏ tình cảm hắn dành cho nó là vô cùng lớn, làm bạn thân bao năm rồi anh chưa từng thấy hắn khóc, thậm chí là đau khổ, hắn luôn là một con người quyết đoán và lạnh lùng. Vậy mà giờ đây hắn đang khóc, khóc như một đứa trẻ vừa đánh mất thứ quan trọng nhất. Đặt một tay lên vai hắn, anh nói:
- Tôi tin Nguyệt sẽ không sao đâu, ông hãy tiếp tục hy vọng, tôi cũng hy vọng, Giao Châu và cả Eric nữa, ai cũng hy vọng cô ấy bình yên. Nếu lần này cô ấy không sao, ông phải bù đắp cho cô ấy, được không? – Anh mỉm cười.
Hắn không đáp, khẽ gật đầu, dù anh không nói hắn cũng biết, hắn đã gây ra quá nhiều đau khổ cho nó, nếu lần này nó không sao, hắn nhất định sẽ bù đắp cho nó, sẽ tin tưởng nó, sẽ không làm nó bị tổn thương nữa và sẽ dùng cả mạng sống để mà yêu nó. Hơn nữa, chắc chắn hắn sẽ trả thù, hắn sẽ khiến cho cô ta phải chịu nỗi đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Lại thêm một giờ nữa trôi qua, vẫn chưa có bất kì thông tin nào cả, điều đó khiến hắn lo lắng đến phát điên. Hắn cúi gằm đầu xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Đừng bỏ anh, anh van xin em, đừng bỏ anh
- Ông bình tĩnh đi, Nguyệt sẽ ổn mà – Gia Long an ủi hắn.
Nhìn hắn như thế này, anh không dám tưởng tượng đến cảnh hắn mất đi nó. Với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên và có thể sẽ đi theo nó.
Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, đột nhiên nhỏ từ đâu chạy đến, phá đi bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya
- Nguyệt sao rồi? Nó đã tỉnh chưa? – Rồi nhỏ cụp mắt xuống, giọng nói đầy thất vọng khi nhìn thấy đèn vẫn còn sáng – Vậy là vẫn chưa biết gì sao? (đèn phòng cấp cứu đó mn)
- Sao em lại ra đây? Em đã thấy khoẻ hơn chưa? – Gia Long lo lắng hỏi và đỡ nhỏ ngồi xuống
- Em không sao – Nhỏ cười gượng.
- Ừ, mệt thì phải nói đó – Anh véo vào má nhỏ – Thôi, ngồi đây đi, anh đi mua cà phê.
Nói rồi, anh quay đi, để lại nhỏ và hắn ngồi cạnh nhau. Lẽ ra nhỏ định quay sang cho hắn một trận nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, nhỏ không nỡ, nhỏ biết hắn yêu nó nhiều lắm, nhỏ thật sự không ghét hắn nhưng nhỏ rất giận hắn, giận hắn một thì căm hận Tuyết Lan đến mười. Chính vì cô ta mà bây giờ nó và hắn mới ra thế này, nói chính xác hơn, chính cô ta là người trực tiếp gây ra chuyện đau lòng ngày hôn nay (dĩ nhiên một phần là do hắn nhưng lỗi của cô ta nhiều hơn).
Một lát sau, Gia Long trở lại với ba ly cà phê nóng. Anh đưa cho nhỏ và hắn rồi nhẹ nhàng nói:
- Uống đi cho tỉnh táo.
Hắn gật đầu cảm ơn rồi đưa lên miệng uống. Cà phê nóng khiến cho cả nhỏ và hắn đều bình tĩnh hơn. Rồi giờ phút đó cũng đến, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và nó được các cô ý tá đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cả ba người chạy lại bên cạnh bác sĩ, hắn lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Hãy nói với tôi là cô ấy không sao đi – Hắn gần như hét lên.
- Cậu bình tĩnh đi, đúng là cô ấy không sao, nhưng mà…– Vị bác sĩ già khẽ thở dài – Nhưng mà cô ấy đã bị sảy thai.
- Sảy thai? – Hắn trợn tròn hai mắt lên nhìn bác sĩ – Cô ấy có thai sao?
- Phải, cô ấy có thai được gần một tháng rồi, do cô ấy bị chấn động nên không giữ lại được đứa bé, tôi rất tiếc, nhưng điều đáng mừng là cô ấy vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ chóng khoẻ thôi.
Nghe ông nói xong, hắn loạng choạng rồi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt dại hẳn đi, hắn khẽ lầm bầm:
- Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?
Còn nhỏ sau khi nghe xong thì bật khóc nức nở, anh dịu dàng ôm lấy nhỏ và dỗ dành. Vị bác sĩ khẽ thở dài, ông căn dặn Gia Long một vài điều rồi nhanh chóng đi khỏi.

Phần 76:

Thời gian: trước lúc nhỏ hỏi Gia Long về chuyện đã xảy ra…
Đang ngồi chờ đợi kết quả, bỗng nhiên Eric nhận được cuộc gọi từ Trang Linh
- Alo, em gọi anh có chuyện gì không?
- Xin hỏi anh có phải là bạn của cô gái tên Trang Linh không? – Một cô gái nào đó lên tiếng
- Phải, tôi là bạn của cô ấy, cô là ai? – Eric ngạc nhiên nói
- Tôi là Linda, Trang Linh bạn anh đã nhập viện rồi, trước khi ngất đi, cô ấy nhờ tôi gọi cho anh – Cô gái tiếp tục nói.
- Cái gì? Tại sao? Cô ấy đang ở đâu? – Eric hốt hoảng hỏi
- Bệnh viện thành phố, đang trong phòng cấp cứu – Cô gái đáp
- Đợi tôi một lát, tôi sẽ tới ngay – Eric nói nhanh rồi cúp máy.
Trang: « 1 ... 21 22 23 24 25 ... 38 »
▲Chia sẻ để wap ngày càng phát triển nhé :)
Tags Google: