Insane
-->

Thế Giới Miễn Phí Trong Tầm Tay Của Bạn

Top Girl Xinh Nhất
▼ Lượt xem: 2176
Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh FullPost by: Tùng Tiếng Tăm
Time: 08-12-2015
* Viruts Scan: Safety*

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full




Eric không nói gì mà ôm lấy cô vỗ về, tin này quả thật khiến anh bị chấn động, trong thời gian ở Việt Nam, anh đã xem nó như em gái của mình, tin nó đã chết như một con dao rạch vào tim anh, anh thấy đau đớn, thấy buồn bã nhưng anh biết cô còn đau gấp trăm lần bởi vì đã không hoà giải được hiểu lần giữa nó và hắn. Trang linh cứ khóc, cô khóc mãi đến khi thiếp đi, trong vô thức, cô vẫn tiếp tục khóc, những giọt nước mắt long lanh vẫn chảy dài…

Địa điểm: một ngôi nhà hoang trong hẻm…
Thời gian: Buổi tối sau khi nó trốn về nhà…
- Các người là ai? Thả tôi ra, nếu không, tôi cho các người sống dở chết dở đó, lũ khốn kiếp – Tuyết Lan gân cổ lên rủa.
- Cô em định làm gì? – Một tên cười đểu – Ngoan ngoãn câm mồm lại đi, không thì đừng có trách
- Bọn khốn, mau thả tôi ra – Cô ta vẫn bướng bỉnh và tiếp tục rủa.
“CHÁT”, 5 ngón tay hằn trên mặt cô ta, một tên gầm lên:
- Con kia, mày có câm không hả? Hay là mày muốn chết? Mày nên nhớ mày đang bị bắt, mày liệu hồn đó, tao không đùa đâu.
- Lũ các người dám đánh tôi sao? – Mắt cô ta long lên song sọc, khoé môi rỉ ra một chất lỏng màu đỏ – Lũ hèn hạ, các người chết hết đi
- Mày ngon lắm – Tên cầm đầu nghiến răng – Xem ra tao không cho mày một bài học thì mày không sợ.
Tới lúc này cô ta mới nhận ra mình đang trong tình trạng như thế nào, Tuyết Lan run rẩy nép vào tường, miệng lắp bắp:
- Các người muốn làm gì?

Phần 81:

Tên cầm đầu hất cằm về phía cô ta, ngay lập tức, bọn đàn em xấn tới, tên nào cũng nở nụ cười đê tiện trên môi. Một tên nắm lấy cằm cô ta, cười đểu:
- Cô em cũng xinh đẹp quá chứ nhỉ? Đừng lo, anh sẽ dịu dàng với em mà.
Tên đó vừa nói xong, những tên còn lại rú lên cười, cô ta sợ hãi hét lên:
- Cút đi, các người tính làm gì tôi?
- Làm cho con này câm mồm đi – Tên cầm đầu cau mày – Cho bọn bay toàn quyền xử lí ả ta, tao ra ngoài đây – Nói rồi tên cầm đầu bỏ ra ngoài.
- Cám ơn đại ca – Đám đàn em nói rồi quay sang cô ta – Bọn anh sẽ cho em một kỉ niệm khó phai.
Nói rồi, một tên xé toạc áo của Tuyết Lan, những tên còn lại thì giữ chặt lấy chân cô ta.
- Không, làm ơn, đừng mà…– Tuyết Lan gào lên, nước mắt giàn giụa, cố gắng khép chặt chân lại nhưng cô vọng.
Cô ta bất lực nhìn những mảnh quần áo rơi khắp mặt đất, miệng không ngừng khóc lóc cầu xin, đáp trả lại cô ta là những tràng cười đê tiện và đểu cáng. Bọn chúng thay nhau cưỡng bức cô ta, hành hạ đủ trò khiến Tuyết Lan đau đớn cùng cực, hơn nữa cô ta vẫn còn là con gái nên càng khiến cho việc quan hệ này đau đớn gấp trăm lần. Ban đầu, cô ta hét lớn nhưng rồi cũng im miêng vì biết có hét cũng chẳng giúp ích gì.
Sau khi đã khiến cô ta câm miệng, bọn chúng chỉnh sửa lại quần áo, quăng cho cô ta một tấm khăn rồi bỏ qua ngoài. Cố gắng nhặt lấy tấm khăn, Tuyết Lan dùng nó quấn quanh người, khắp cơ thể cô ta vô cùng đau đớn, có một vài chỗ bị thâm tím lại. Nhìn cơ thể mình vào lúc này, Tuyết Lan cảm thấy đau đớn và nhục nhã, rốt cuộc cô ta đã gây ra chuyện gì mà lại phải chịu sự nhục nhã này? Chợt cô ta nảy ra một ý, nếu lần này thoát nạn, cô ta sẽ có cớ để khiến hắn tin rằng mình đã thật sự làm chuyện đó với cô ta, vốn cô ta còn đang lo lắng không biết phải làm sao thì bỗng dưng trời lại tạo cơ hội cho cô ta. Bất giác Tuyết Lan nhoẻn miệng cười Một lúc sau, tên cầm đầu bước vào, theo sau là bọn đàn em, hắn nhếch mép:
- Bọn bây làm tốt lắm, xem ra nó đã chịu câm miệng lại rồi.
- Đại ca quá khen – Một tên nhìn cô ta cười đểu
Tên cầm đầu tiến về phía Tuyết Lan và dùng tay nâng cằm cô ta lên, nhếch mép:
- Cô biết vì sao lại bị bắt đến đây không?
- Không, tại sao? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt – Làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi.
- Còn nhớ người tài xế cô đã cho người giết không? – Tên đó mỉm cười lạnh lùng.
- Tôi không có cho giết ai cả, các anh nhầm rồi – Tuyết Lan vẫn cố chối
- Còn dám chối? – Hắn gằn giọng, giơ tay lên cho cô ta một cái tát trời giáng – Có nhận không?
- Phải, là tôi cho người giết anh ta, vậy thì sao? – Tuyết Lan đành phải nhận, gò má cô ta bỏng rát do bị tát.
- Có biết người đó là ai không? – Tên cầm đầu căm phẫn nhìn cô ta
- Không, làm sao tôi biết được? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt
“CHÁT’, lại thêm một cái tát giáng xuống mặt Tuyết Lan, lực tát mạnh tới mức khiến cô ta ngã xuống sàn. Tuyết Lan ôm lấy mặt, một dòng máu đỏ lại chảy ra từ khoé miệng của cô ta, cô ta trừng mắt nhìn tên đó. Hắn cười khẩy và nắm lấy tóc của Tuyết Lan:
- Mày đừng có giở bộ dạng dễ thương với tao, đừng tưởng tao không đánh con gái, tao nói cho mày biết, người mày giết lúc đó chính là em trai của tao đó – Tên đó gằn giọng, giật mạnh tóc của cô ta lên khiến Tuyết lan rên rỉ vì đau đớn.
- Em của anh sao? – Tuyết lan trợn mắt lên vì ngạc nhiên
- Phải, em của tao, mày là con nhỏ không biết tốt xấu, mày sẽ phải đền mạng cho em tao – Tên đó nghiến răng.
- Đừng, xin anh, tôi không biết, anh cần bao nhiêu tiền cứ nói, tôi sẽ đưa đầy đủ – Tuyết Lan van xin.
- Được, tao cần 100 tỷ, mày có không? – Tên đó cười khẩy
- 100…tỷ? – Tuyết Lan trợn tròn hai mắt
- Phải, mày có không? Nhà mày giàu lắm mà? Nhiêu đó thì nhằm nhè gì? – Tên đó cười khẩy
- Được, anh gọi số điện thoại này, nói là Tuyết Lan gặp nạn, chắc chắn anh ấy sẽ đưa tiền cho các người – Tuyết Lan sợ hãi nói.
- Đọc đi – Tên đó ra lệnh
- 097xxxxxxxxxx
Ghi xong, tên đó quay đi ra lệnh cho một tên đàn em đi gọi điện, còn đám còn lại thì nghe lệnh đại ca tiếp tục cưỡng đoạt Tuyết Lan.
Một lát sau, tên cầm đầu đập mạnh vào cửa khiến cả bọn giật mình, hắn gầm lên:
- Số này không ai bắt máy hết, mày tính nói láo sao?
- Sao lại như vậy? Anh cố gọi lại đi, không thể nào sai được – Tuyết Lan hoảng sợ nói.
- Thằng đàn em tao đã gọi mấy lần rồi, chẳng ai nghe máy cả, mày không hồn thì đừng đùa với bọn tao, không tao cho mày chết – Tên đó đe doạ.
- Vậy thì gọi số này đi, chắc chắn sẽ có người nghe máy – Tuyết Lan vội nói – 0123xxxxxxxxxx
- Số của ai? – Tên đó lườm
- Của ba tôi, ông ấy đang ở bên Mỹ, chắc chắn ông ấy sẽ đưa tiền cho các người
Tên đó không đáp, hắn quay đi và ra lệnh cho đàn em gọi cả hai số điện thoại, còn cô ta thì giao cho những tên còn lại.

Phần 82:

Sau khi ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục “chăm sóc” cho Tuyết Lan, tên cầm đầu đi ra ngoài ngồi. Cầm trên tay số điện thại cô ta vừa đọc, hắn bắt đầu bấm số. Sau một hồi chuông dài, khi hắn định tắt máy thì giọng một người đàn ông vang lên:
- Alo?
- Ông biết cô gái tên Tuyết Lan chứ? – Hắn nhếch mép
- Biết, thì sao? – Người đàn ông vẫn lạnh lùng – Cậu là ai?
- Không nói nhiều, ông là ba của cô ta phải không? – Hắn tiếp tục hỏi, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
- Phải, cậu muốn gì? – Ông ta thờ ơ nói
- Chỉ một chữ thôi – Hắn mỉa mai nói – Đó là tiền.
- Tại sao tôi phải đưa tiền cho cậu? – Ông ta cười phá lên.
- Nếu không muốn nhận xác của con gái mình thì ngoan ngoãn giao tiền ra đây – Hắn mỉm cười – Hay là ông muốn cô ta chết?
- Cái gì? – Người đàn ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Tại sao tôi phải tin cậu?
- Vậy để tôi cho ông nghe thử giọng con gái yêu của mình nhé? – Hắn cười khẩy rồi ra lệnh cho bọn đàn em áp giải nó ra ngoài.
Trông Tuyết Lan lúc này vô cùng thảm hại, đầu tóc thì rối bù, người thì bẩn thỉu, tay chân thì bầm tím, vẻ mặt chua ngoa đanh đá lúc mới bị bắt về giờ đã trở nên sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Hắn cười mỉa, bọn thuộc hạ của hắn đã làm rất tốt, nỗi đau mà cô ta gây ra cho hắn, nỗi đau mất đi người thân, hắn sẽ cho cô ta nếm trải từng chút từng chút một, sẽ chịu sự dày vò về cả thể xác và tâm hồn, sống không bằng chết. Hắn nhìn Tuyết lan rồi hất đầu về phía mình, bọn đàn em hiểu ý, ném cô ta xuống đất, hắn mỉm cười, ra lệnh:
- Nghe đi, ba cô muốn gặp con gái lắm đấy
- Ba tôi? – Mắt Tuyết Lan sáng bừng lên, cô ta vội nghe điện thoại – Ba ơi, ba có nghe con nói gì không, là con, Tuyết Lan đây.
- Con bị bắt thật sao? Ba ơi, mau cứu con – Cô ta khóc lóc thảm thiết – Cứu con với.
- Đủ rồi, đem cô ta vào trong, “chăm sóc” cho cẩn thận – Hắn quắc mắt về phía bọn đàn em, giật lấy cái điện thoại trên tay cô ta – Ông đã tận tai nghe thấy giọng con mình rồi đó, ông đã tin chưa?
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGG! CỨU CON VỚI – Tuyết Lan gào lên khi bị kéo vào trong nhà.
- Cậu muốn bao nhiêu tiền? – Ông ta lạnh lùng hỏi
- 100 tỷ, không quá nhiều so với ông chứ? – Hắn cười khẩy
- Cái gì? 100 tỷ? – Ông ta ngạc nhiên tột độ rồi sau đó cười phá lên – Hahaha, cậu nghĩ con bé đó đáng giá 100 tỷ sao? Đừng có hòng tôi đưa tiền cho cậu.
- Được, đó là do ông tự nói đấy nhé – Hắn cười lạnh khiến bọn đàn em không rét mà run, dù sao hắn cũng không muốn tha cô ta quá đễ dàng như vậy.
Không kịp để ông ta trả lời, hắn tắt điện thoại, quay sang bọn đàn em:
- Đi mua cho tao con dao, tao sẽ chơi đùa với con ả này từ từ.
- Vâng thưa đại ca – Tên đàn em đáp và chạy đi.

Sau khi nhận cuộc điện thoại của hắn, ông ta cảm thấy tức tối vô cùng, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn mà lại bị sỉ nhục như vậy. Mạng sống của cô ta thì chẳng đáng lo, vốn dĩ trước giờ ông ta cũng chẳng thương yêu gì Tuyết Lan nên mới bỏ cô ta lại Việt Nam một mình và qua Mỹ cùng nhân tình. Tuy không muốn cứu cô ta nhưng để truyền ra ngoài thì cũng thật mất mặt. Suy tính một hồi, ông ta quyết định gọi cho hắn, dù gì ông ta biết hắn cũng xem Tuyết Lan như em gái (đã từng thôi), hơn nữa quan hệ lại cực rộng rãi nên chắc chắn có thể giúp được. Nghĩ tới đó, ông ta nở nụ cười khoái trá rồi lấy điện thoại gọi cho hắn. Lần thứ nhất, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy; lần thứ hai, tương tự như vậy; lần thứ ba, không có gì thay đổi; lần thứ tư, chẳng có gì khác;…; lần thứ n, ông ta đã phát chán, lúc vừa định tắt máy thì giọng nói của hắn vang lên, lạnh lùng hơn cả băng tuyết Bắc Cực khiến ông ta giật bắn cả người.
- Chuyện gì? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- À, bác có chuyện muốn nhờ cháu, không biết cháu có thể giúp bác không? – Ông ta mềm mỏng nói
- Chuyện gì? – Hắn lặp lại, giọng nói càng lúc càng lạnh
- Bác muốn nhờ cháu cứu Tuyết Lan – Ông ta nói thẳng, không dám dây dưa.

Phần 83:

- Cứu cô ta? – Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ – Cho tôi một lí do.
- Con bé…– Ông ta lắp bắp – Dù gì trước giờ cậu cũng xem con bé như em gái của mình mà.
- Em gái? – Hắn gằn từng tiếng, giọng nói băng giá tới mức cùng cực khiến ông ta như đóng băng – Được, tôi sẽ cứu cô ta, với một điều kiện.
- Chuyện…chuyện gì? Cậu cứ nói? – Ông ta sợ hãi
- Cắt đứt quan hệ cha con với cô ta, tôi trả 100 triệu để mua cái mạng quèn của con gái ông, đồng ý hay không? – Giọng nói của hắn sặc mùi thuốc súng.
- Bán mạng? – Ông ta giật mình – Nhưng mà 100 triệu có hơi ít không? Dù gì cũng là con gái vàng ngọc của bác mà
- Ông muốn 100 triệu hay là không một đồng xu nào? Cái mạng nhỏ bé của cô ta không mắc tới vậy đâu – Hắn dứt khoát, chuyển sang uy hiếp – Thế nào? Có hoặc không?
- Được, 100 triệu – Ông ta đành chấp nhận bởi vì ông ta hiểu rõ là chống với hắn sẽ không có chuyện gì tốt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều tiền để giải quyết những rắc rối do cô ta gây ra, thôi thì bán phức cho hắn, 100 triệu cũng không nhiều lắm nhưng cũng không sao, dù gì ông ta cũng chẳng muốn có đứa con gái như Tuyết Lan.
- Tốt, ngày mai tôi sẽ cho người làm hợp đồng, tốt nhất là ông đừng sai lời, không thì tốt nhất là ông tự giết mình đi – Hắn lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Buông chiếc điện thoại trên tay xuống, ông ta thở lấy thở để, nãy giờ nói chuyện với hắn, sức ép trong từng câu nói của hắn khiến ông ta liên tục nín thở, dù tuổi đời ông ta cũng đã cao, loại người nào cũng đã từng gặp, sử dụng thủ đoạn cũng rất nhiều, nhờ vậy mà ngày hôm nay ông ta mới ngồi được vào chiếc ghế chủ tịch này. Còn hắn, tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng đã là giám đốc của công ty Wing hùng mạnh, không có một đối thủ nào trên thương trường có thể đối đầu với hắn mà bảo toàn tính mạng, nổi tiếng lạnh lùng thảm khốc, ra tay tàn bạo vô cùng, so với hắn, ông ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng điều may mắn là hắn rất quân tử, nếu không động tới hắn thì hắn cũng chẳng động lại mà còn cho người đó cơ hội làm đối tác với hắn.
Vốn trước giờ ông ta chỉ xem Tuyết Lan như một con cờ để làm ăn, cũng nhờ cô ta mà công ty của ông ta đã kiếm được không ít lời, vốn nghĩ có thể lợi dụng Tuyết Lan để kiếm chác, nào ngờ cô ta lại bị bắt cóc, thật lòng ông ta cũng định cứu nhưng 100 tỷ thì quá nhiều so với cái mạng của Tuyết Lan, hơn nữa ông ta cũng chẳng yêu thương gì cô ta hết nên càng không có lí do để bỏ ra 100 tỷ. Nghĩ tới vụ giao dịch với hắn lúc nãy, bất giác ông ta lại mỉm cười, khi không lại được 100 triệu, tuy không nhiều lắm nhưng cũng tốt, coi như là tiền công ông nuôi dưỡng Tuyết Lan từ bé tới giờ. Bất giác, ông ta mỉm cười khoái trá, rót cho mình một tách trà, ông ta từ từ nhâm nhi với tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa lúc đó, ả nhân tình từ bên ngoài bước vào phòng, ả mặc một cái váy dây bằng ren, khoét sâu đến tận ngực, đồi núi cứ lấp ló ẩn hiện khiến ông ta thèm thuồng
Ả tiến tới bên cạnh ông ta, vòng tay qua cổ ông ta và ngồi xuống, cố gắng cạ cạ vào vật nam tính của ông, miệng lưỡi ngọt như mật ong:
- Anhhhhh, mai mình đi shopping nha???? – Ả nũng niu
- Ừ, được thôi, nhưng phải xem biểu hiện của em tối nay đó – Ông ta cười, đôi mắt tràn đầy ham muốn.
- Nếu anh thích thì em chiều – Cô ả dùng tay kéo dây áo xuống, để lộ ra một bên ngực – Anh cũng phải giữ lời đó nha.
- Anh có thất hứa với em bao giờ sao? – Ông ta lại cười và đè cô ả xuống, thuận tay xé toạc đi lớp áo ren trên người ả.
Trong căn phòng, một cảnh xuân đang diễn ra, kết thúc với tiếng thở hì hục và lại bắt đầu với những tiếng rên la đầy sức gợi tình

Lúc này ở Việt Nam…
Sau khi nhận cuộc gọi của ông ta, hắn trở nên trầm lặng đến đáng sợ, dù Gia Long nhiều lần cố gợi chuyện nhưng chỉ nhận được một vài chữ phát ra từ miệng hắn, còn đa số là im lặng.
Lúc nãy Gia Long tranh thủ về thăm nhỏ, sẵn tiện an ủi gia đình nó luôn, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh, nào ngờ khi quay lại thấy hắn đã biến mất, hỏi ra mới biết hắn đã tỉnh rồi, đang được bác sĩ khám lại để đảm bảo không có di chứng. Sau khi khám xong, anh đưa hắn về phòng, vừa định nói với hắn về chuyện của nó thì đột nhiên điện thoại hắn vang lên. Tuy không biết người bên kia là ai, không rõ toàn bộ nội dung là sao nhưng khi nhắc tới Tuyết Lan, Gia Long cảm thấy giật mình.
Trang: « 1 ... 24 25 26 27 28 ... 38 »
▲Chia sẻ để wap ngày càng phát triển nhé :)
Tags Google: