![]() | Post by: Tùng Tiếng Tăm Time: 08-12-2015 ![]() ![]() |
Top Girl Xinh Nhất
Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full
Ngây thơ vừa vừa thôi chứ!!!!!!
Nhỏ chớp chớp mắt, ngây thơ:
- Bộ làm vậy là không được hả?
- Trời ạ, thôi, tui thua bà rồi, sau này bị gạt đừng có mà tới tìm tui khóc lóc nhé!!!!! – Nó thở dài, ngán ngẩm trước sự vô tư bất bình thường của con bạn thân.
- Ừ, hihi, thôi, đi kiếm gì ăn đi, tui đói.
- Ừ, đi thì đi. Tui cũng muốn ăn một cái gì đó.
Nó vừa dứt lời thì tiếng nhạc khiêu vũ êm dịu nổi lên, các chàng trai lịch thiệp mời các cô gái làm bạn nhảy của mình. Đứng cạnh nó, nhỏ Giao Châu reo lên khe khẽ:
- Ôi, thật là lãng mạng quá, hihi, tui cũng muốn nhảy nữa, hihi.
Nhỏ vừa dứt lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng hai đứa:
- Nếu Giao Châu tiểu thư muốn nhảy, tôi có được vinh dự để làm bạn nhảy của tiểu thư không?
Phần 9:
Hai đứa quay đầu lại thì thấy Gia Long đứng sau lưng hai đứa nó tự bao giờ không biết, nhỏ ngại ngùng đứng nép sau nó, còn nó thì cười thầm rồi đẩy nhỏ ra, bất ngờ, nhỏ bổ nhào vào vòng tay Gia Long, mặt đỏ bừng bừng. Gia Long cười cười:
- Hahaha, em gan quá nhỉ? Vậy mà nói không thích anh cơ đấy, hahaha – Gia Long chọc ghẹo.
- Không thích, còn bây giờ thì bỏ tôi ra. – Nhỏ cãi bướng, đẩy anh ra khỏi mình, quay lại nhìn nó với ánh mắt tóe lửa như sẵn sàng xông vào giết chết nó vậy.
Nhìn nhỏ, nó cười thách thức như muốn thử xem nhỏ sẽ làm gì nó. Sau lưng nhỏ, Gia Long vòng tay qua eo nhỏ và lôi đi, không để nhỏ có cơ hội phản kháng:
- Đi nào, chúng ta đi khiêu vũ nào, hahaha, cô ngốc đáng yêu.
- Ai ngốc chứ? Anh mới ngốc á!!!!! – Nhỏ cố gắng cãi lại nhưng mặt vẫn đỏ hồng.
Nhỏ đâu có biết dáng vẻ ngốc nghếch của mình đã khiến cho Trịnh thiếu gia cảm thấy thích thú, trước giờ, những người con gái tiếp cận anh cũng chỉ vì vẻ ngoài và tiền bạc của hắn, giả vờ ngốc cũng có, giả vờ ngoan hiền cũng có, vâng vâng và vâng vâng. Còn ở nhỏ, anh tìm thấy sự ngây thơ thuần khiết, chân thật, không giả tạo và anh thích nhỏ cũng là vì thế.
Nó đứng trong góc khuất, nhâm nhi một li kem bạc hà, nhìn nhỏ và Gia long khiêu vũ. Thật ra trong lòng nó rất rất rất muốn được nhảy nhưng nó ghét những tên con trai cứ giả vờ như vô tình chạm vào người nó nên nó chọn cho mình giải pháp là chỉ đứng nhìn thôi chứ không tham gia.
Những giai điệu mềm mại khiến nó cảm thấy thoải mái, nó hoàn toàn thả hồn vào nhạc.Đột nhiên, một bản Waltz nhẹ nhàng cất lên, đây là vũ điệu mà nó rất thích và bỗng nhiên từ trong đám đông, có một người con trai đang tiến về phía nó. “ Là hắn?”, nó nghĩ thầm, không giấu đi vẻ ngạc nhiên.
Hắn lịch lãm bước đến trước mặt nó, giơ tay ra:
- Tôi có vinh dự được mời Bạch Nguyệt tiểu thư nhảy với tôi bài này không?
Không hiểu sao nó lại nắm lấy tay hắn, tim nó lỗi mất một nhịp và gương mặt hơi ửng hồng, nó mỉm cười tỏ ý chấp nhận. Hắn mỉm cười với nó, nắm chặt tay nó và cả hai bắt đầu nhảy. Nó nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển và mềm mại. Hắn thì mạnh mẽ, phối hợp với nó một cách hoàn hảo. Nhìn hai người nhảy mà mọi người cứ trầm trồ khen ngợi: hai người cứ như là trời sinh một cặp.
Bên cạnh Giao Châu, Gia Long mỉm cười nói với nhỏ:
- Bạn em nhảy cứ như người chuyên nghiệp vậy, đẹp không chỗ nào chê được, cô ấy và Chấn Phong thật là đẹp đôi phải không?
- Chuyên nghiệp chứ còn gì nữa, Nguyệt từng giành giải khiêu vũ của nước ngoài đó, không có ai nhảy đẹp hơn nó được đâu, động tác của nó không chỉ mềm mại mà còn rất hút hồn nữa.
- Thì ra là vậy – Gia Long cười cười – Chấn Phong cũng từng đánh bại cao thủ khiêu vũ đó, mặc dù không thông qua cuộc thi nào.
- Vậy hai người nó hợp ghê ha, hihi, ai cũng giỏi ý, hihi. – Nhỏ cười tinh nghịch.
- Ừ, em cũng giỏi mà!!! – Gia Long nhìn nhỏ trìu mến còn nhỏ thì mặt cứ hồng hồng, cúi gằm mặt xuống đất sau câu nói của anh.
- Anh cứ trêu em không à!!!!!! – Nhỏ ngại ngùng.
Gia Long chỉ cười và tiếp tục nhảy. Ở không xa bọn họ, Bạch Nguyệt cũng đang chìm đắm vào điệu nhảy. Đã lâu lắm rồi nó không được nhảy thỏa thích như hôm nay, dù không thích nhưng nó cũng phải công nhận rằng hắn nhảy rất giỏi. Bàn tay dìu dắt mạnh mẽ, khuôn mặt điển trai và cả nụ cười “ đáng ghét” của hắn lại khiến tim nó lỗi nhịp nhưng nó một mực nghĩ rằng là do nãy giờ nhảy nhiều mệt nên tim mới đập hơi nhanh một chút. (Nản chị ghê)
Và cứ thế, hai người nhảy một phát 5 bài liền mà không biết mệt (Hai người này trâu nàk), đến bài thứ 6, một bản Slow nhẹ nhàng, hắn bắt đầu có những dấu hiệu bất bình thường. Bàn tay 5 phút trước còn đang yên vị trên eo nó giờ đã hạ xuống dưới và vuốt vuốt. Hắn còn kéo nó áp sát vào cơ thể lực lưỡng của hắn nữa. Một phần vì giận và một phần cũng vì ngại nên nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Hắn mỉm cười ranh mãnh, nhìn nó say đắm (mặc cho cô gái bé nhỏ trong vòng tay hắn đang dùng toàn lực để đẩy hắn ra) và hắn đột nhiên cúi xuống…
Phần 10:
Nhìn thấy dấu hiệu nguy hiểm, nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng không còn kịp nữa. Hắn đang chiếm trọn đôi môi anh đào nhỏ xinh của nó. Nó chống cự không ngừng nghỉ, dùng răng cắn vào môi hắn một phát khiến hắn nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn tiếp tục bá đạo trên đôi môi của nó, mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Nó không còn khả năng chống cự được hắn nên đành ngậm chặt miệng lại và quyết định buông xuôi, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dường như cũng biết nó không chống cự nữa nên hắn cười một nụ cười quá ư là gian manh, tiếp tục hôn nó say đắm. Từ lúc nhảy với nó tới giờ, đã không ít lần hắn muốn hôn nó nhưng lại cố gắng kiềm chế, nhưng tới giờ phút này, trước đôi môi quyến rũ cùa nó, hắn hoàn toàn bị mê hoặc và hắn quyết định là: thà hôn một lần cho rồi còn hơn là không được lần nào.
5 phút trôi qua, hắn vẫn chưa rời môi ra khỏi nó mà vẫn cứ tấn công, nó dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vẫn vô vọng. Nó đưa mắt tìm kiếm nhỏ, cố gắng gửi đi ánh mắt cầu cứu và rồi nó ngất đi, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Cảnh cuối cùng nó còn nhớ là nhỏ đang hớt hải chạy về phía nó và một vòng tay ấm áp.
Ngày hôm sau…
- Nguyệt, con tỉnh rồi à? Sao rồi, con thấy trong người thế nào? – Mẹ nó dịu dàng hỏi.
- Sao con lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
- Con gái ngốc, không lẽ con quên hết mọi chuyện rồi sao? – Bà Như Huỳnh khẽ mỉm cười.
Nghe bà nói, nó ngồi dậy và bắt đầu lục lọi kí ức của mình. Nó nhớ hôm qua nó và hắn đang nhảy, nhảy rất nhiều bài và rồi…” Aaaaaaaaaaaaaa”, nó hét trong lòng. “ Trời đất ơi, nụ hôn đầu của tôi, trời ơi”, nó tiếp tục hò hét trong câm lặng. Nhìn thấy nó ngẩn ngơ nhưng gương mặt đỏ ửng, mẹ nó cười cười:
- Ay da, nhớ rồi phải không? Thiệt là…người ta hôn có một cái mà bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao sau này lấy chồng hả con?
- MẸ – Nó đột nhiên hét toáng lên, tỏ ý không bằng lòng – Đó là nụ hôn đầu của con mà, mà con không lấy chồng đâu, ở với mẹ thích hơn.
Đang sát khí hầm hầm, nó đột nhiên chuyển qua nịnh nọt mẹ nó, mẹ nó nghe nó nói chỉ “hừ” một tiếng rồi nói:
- Thôi đi cô, cô không lấy chồng, ở nhà bám lấy tôi à? Mai mốt tốt nghiệp thì lo mà lấy chồng cho sớm đi nhé, không tôi quẳng ra đường đấy.
- Hixhix, con gái thân yêu của mẹ mà mẹ nỡ nói vậy sao? – Nó nũng nịu.
- Không thân yêu gì hết ráo, ăn cái này đi cho đỡ đói. – Bà vừa nói, vừa bưng đến cho nó một tô cháo thập cẩm.
- Vâng ạ, hihi – Nó cười, vồ lấy tô cháo mà ăn như hổ – Con đói quá à. (còn đâu hình tượng thục nữ?????)
Đang ăn, chợt nó sực nhớ:
- Aaaaaaaaa, chết rồi, đi học, mấy giờ rồi mẹ? – Nó hỏi, chộp lấy cái đồng hồ trên giường – 11h30 rồi hả? Huhuhu
- Lo ăn đi, con bé Giao Châu có xin phép cho con rồi, nó bảo lát nữa nó sẽ đến thăm con đấy.
Mẹ nó vừa dứt lời thì tiếng hét của nhỏ đã vang vọng, nhỏ khổ sở bước vào phòng nó cùng với một đống quà cao ngập mặt. Thấy nhỏ, mẹ nó ra ngoài cho hai đứa nói chuyện. Nó trêu nhỏ:
- Bộ hôm nay tính mở party hay gì mà mua gì mà lắm quà vậy bà?
- Party con khỉ á, tại bà mà tui ra nông nỗi này nè. – Nhỏ hét um lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Sao tại tui? – Nó ngây thơ hỏi.
- Tui nói với thầy là bà bị bệnh, không đi học được, thế là đám con trai như nổi điên á, chúng nó tống cho tui một đống quà thăm bệnh đây nè. – Nhỏ vừa nói vừa quăng đống quà xuống sàn, thở hồng hộc như người sắp chết, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng nó.
Nó tót ra khỏi giường bay đến ngồi với nhỏ, cười hì hì:
- Thôi mà, bà là bạn tốt nhất của tui đó, hihi, thương bà lắm á.
Nhỏ “xí” một tiếng rồi quay qua nhìn nó, cười gian xảo:
- Mà hôm qua bà cũng ghê lắm nha, trước mặt mọi người mà bạo quá trời luôn, hehe
- Bạo cái đầu bà á, cái đó là ép hôn, là ép hôn đó. – Nó nổi đóa, mặt đỏ bừng bừng.
- Hihihi, mà sao bà biết Chấn Phong vậy? Nghe nói hai người đâu có gặp nhau bao giờ đâu.
- Bà còn nhớ cái tên biến thái siêu cấp tui kể cho bà hôm bữa không?
- Nhớ, rồi sao? Chẳng lẽ tên đó là…- Nhỏ ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn rồi cười như điên.
- Ê, cười cái gì hả? Bà điên sao?
- Không phải, mà tại tui thấy sao hai người có duyên ghê á, hahaha – Nhỏ cười chảy cả nước mắt.
- Là nghiệt duyên, là nghiệt duyên thì có, huhu, nụ hôn đầu của tui. – Nó ấm ức.
- Tui thấy hai người đẹp đôi lắm mà. – Nhỏ nói nhỏ xíu. Vừa nói xong là phải lãnh trọn ánh mắt nhá lửa của nó khiến nhỏ im bặt, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ như vậy.
Ăn xong tô cháo, nó tót xuống nhà để dẹp thì gặp papa nó. Ông Minh nhìn thấy nó thì bảo nó ngồi xuống rồi từ tốn nói chuyện với nó:
- Hôm nay con phải ở nhà biết chưa? Không được ra ngoài đâu đó.
- Sao vậy ba? – Nó ngơ ngác hỏi.
- Rồi con sẽ biết. Nhớ là phải ở nhà đó. Thôi, ba đi làm việc đây – Nói rồi ông dứng dậy, đi khỏi nhà bếp, không đợi nó trả lời.
Nó rửa tô xong thì lên phòng, ngồi tám với nhỏ. Tíu ta tíu tít một hồi, nhỏ rủ nó đi mua sắm. Ban đầu nó còn từ chối nhưng ngồi nghe nhỏ thuyết phục một hồi, đam mê mua sắm của nó nổi dậy và hai đứa nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà.
Phần 11:
Thời gian: Buổi chiều
- Con bé đâu rồi? – Lâm Minh hỏi người quản gia.
- Dạ thưa ông chủ, tiểu thư đi chơi với tiểu thư Giao Châu rồi ạ.
- Ừ, ta biết rồi, con bé này thật là, đã dặn nó phải ở nhà rồi mà.
Ông vừa dứt lời thì hắn đến, chiếc Ferrari màu đen bóng lưỡng thắng “ Két” trước cổng nhà. Hắn bước vào, lễ phép chào ông:
- Cháu chào bác ạ, như lời hẹn, cháu đến rước Nguyệt ạ.
- À, chào cháu, con bé đi chơi với bạn rồi, cảm phiền cháu đợi một chút nhé.
- Dạ vâng ạ. – Hắn mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông Minh.
Hôm qua tới giờ, mỗi lần nghĩ tới nó là hắn lại cười mãi, lần đầu tiên hắn thấy có người ngất xỉu khi hôn và bỗng nhiên hắn nghĩ: “ Nhỏ này thật đáng yêu”. Hắn và papa nó ngồi một lát thì ông lôi bộ cờ ra bắt hắn cùng chơi, chơi hết ván này sang ván khác, tỉ số vẫn hòa, hắn lên tiếng thán phục:
- Bác chơi giỏi thật, nãy giờ chơi không biết bao nhiêu bàn mà cháu vẫn không thắng được bác, xin bái phục, bái phục.
- Không, cháu cũng giỏi lắm, con bé Nguyệt nhà bác nào có thèm đụng tới đâu nên bác muốn chơi lắm mà vẫn không được, hôm nay có cháu bác mới được thỏa mãn cái thú vui này đấy, hahaha
Đang trò chuyện rôm rả thì ông nghe tiếng cười nói vui vẻ từ bên ngoài vọng vào, biết nó đã về, ông gọi quản gia đến:
- Ông cho người lên phòng thu dọn quần áo của con bé rồi mang xuống đây cho tôi, cả sách vở và đồ dùng cá nhân nữa.
Đúng lúc ấy, bà Như Huỳnh nghe thấy, bà ngạc nhiên hỏi ông:
- Sao ông lại sai người dọn đồ của con bé, ông tính cho nó đi đâu à?
- Phải, tôi cho nó đến nhà cậu Phong ở một thời gian, chắc bà vẫn còn nhớ hôn ước giữa con bé với con trai của Lục Khiết chứ?
- Ừ, tôi còn nhớ, chẳng lẽ cậu này là…
- Vâng thưa bác, cháu là Lục Chấn Phong, hân hạnh được gặp bác. – Hắn đứng lên cúi chào.
- Ừ, rất vui được gặp cháu. Con bé nhà bác hơi khó bảo, cháu cố gắng nhé. – Bà cười tươi như hoa.
Hắn vừa định đáp lại thì nó và nhỏ bước vào nhà, nghe những lời bà nói, nó ngạc nhiên lắm:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sao mẹ lại nói như thể sắp gả con cho cái tên này vậy? – Nó vừa nói, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẻm. (Chứ còn gì nữa)
- Đúng vậy, cô sẽ là vợ của tôi. – Hắn thản nhiên nói.
- CÁI GÌ? – Nó quay phắt sang bà Như Huỳnh – Có thật không hả mẹ? Chuyện này chỉ là đùa thôi phải không?
- Cậu ấy nói đúng đấy, con sẽ là vợ của cậu ấy. – Bà nhẹ nhàng nói.
- Không bao giờ, con không làm vợ cái tên này đâu, mẹ ơi, con không muốn, hắn là tên biến thái, là một tên háo sắc…– Nó như hét lên, mặc cho nhỏ Giao Châu còn đang đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó nói nó sắp có chồng.
- ĐỦ RỒI ĐÓ! – Ông Minh lên tiếng – Con không có quyền quyết định trong chuyện này đâu Nguyệt, con sẽ đến nhà cậu ấy, ở cùng cậu ấy cho đến khi con tốt nghiệp, sau đó, con mới có quyền chọn lựa cưới hay là không.
- Vâng ạ! – Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải miễn cưỡng đồng ý vì nó không thể cãi papa nó được. (papa chỉ đáng sợ lắm)
Cùng lúc đó, người quản gia cho người xách một va li quần áo to đùng xuống, mồ hôi nhễ nhại, nói với ông Minh:
- Thưa ông chủ, chúng tôi đã dọn đồ đạc xong rồi ạ – Rồi ông quay sang nó – Tiểu thư đem theo cái va li này trước đi, những thứ cón lại chúng tôi sẽ chuyển đến sau.
- Vâng ạ, cảm ơn bác. (trong lòng chị Nguyệt đang gào thét rằng chị ý không cam tâm ák)
Nó nói, cúi xuống xách cái va li lên. “ Ặc, nặng quá, cố lên nào”, nó nghĩ, cố hết sức nhấc cái va li lên khỏi sàn nhà nhưng không có tác dụng, cái va li chỉ cách được sàn nhà 3 cm rồi lại hạ xuống mặt đất. Nhìn bộ dạng của nó khiến hắn bật cười, hắn đến cạnh nó và nhấc cái va li lên nhẹ như không rồi rảo bước ra xe, không quên chào ba mẹ nó. Nó ngẩn người một phút rồi cũng quay người đi theo hắn sau khi chào ba mẹ và ôm nhỏ Giao Châu thắm thiết, nói thầm với:
- Nhất định tui sẽ giết hắn cho bà xem.
Phần 12:
Ngồi trên xe, nó không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đầy khó chịu:
- Này, cô ghét tôi đến vậy à?
Nó không đáp mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hình viên đạn. Hắn như không quan tâm, vẫn nói tiếp:
- Hôm qua thật là một ngày đáng nhớ nhỉ?
Nó vẫn mặc cho hắn độc thoại, đôi mắt nó đằng đằng sát khí nhưng gương mặt lại ửng hồng. Nó lúc này chỉ hận không lao vào bóp cổ hắn chết được vì hắn đang lái xe, nếu nó làm vậy thì có khác gì tự giết mình đâu. Hắn không thấy nó trả lời thì thắng xe lại, áp sát mặt vào nó:
- Nếu cô không nói chuyện với tôi, tôi sẽ hôn cô vậy. – Hắn cười ranh mãnh.
Tỏ vẻ ngoan cố đến cùng, nó quyết không nói nhưng khi thấy hắn làm thật, nó vội hét lên khi mặt hắn chỉ còn cách nó đúng 1 cm:
- Tránh xa tôi ra, anh muốn nói chuyện gì cũng được hết á!!!!
- Phải vậy mới được chứ.
Tags Google: