-->

Thế Giới Miễn Phí Trong Tầm Tay Của Bạn

Top Girl Xinh Nhất
▼ Lượt xem: 2330
Truyện Bước Qua Yêu Thương FullPost by: Tùng Tiếng Tăm
Time: 08-12-2015
* Viruts Scan: Safety*

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full





An Lâm thở dài rồi khóa cửa phòng. Anh bước chầm chậm về phía thang máy, tự nghĩ xem bao nhiêu năm qua mình đã bỏ lỡ mất những thứ gì.

- Anh An Lâm!

Khi thang máy vừa mở, khuôn mặt Khánh Lâm rộ lên một sự vui mừng. Cô định đến văn phòng của An Lâm, không ngờ lại trùng hợp gặp anh ở đây.

An Lâm cũng ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của Khánh Lâm. Mấy hôm nay anh không gặp cô ấy, những tưởng cô ấy đã thôi cái ý định theo đuổi anh rồi. Nhưng xem ra, anh sẽ lại mệt mỏi với cô nàng này nữa đây.

Anh nhìn Khánh Lâm vẻ ái ngại rồi nói:

- Hôm nay anh có chút việc bận. Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé?

Khánh Lâm cơ hồ tỏ ra thất vọng. Trên tay cô là chiếc cặp lồng, trong đó là những món ăn mà cô đã tự vào bếp để nấu. Cô mong rằng An Lâm sẽ thích nó, ai ngờ lúc cô hân hoan, hi vọng thì anh ấy lại dội cho cô một gáo nước lạnh như thế này đây. Giọng Khánh Lâm vang lên nhưng rất nhỏ:

- Vậy à? Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian để làm chúng – Cô đưa cặp lồng lên nhìn, vẻ mặt tỏ rõ sự thất vọng.

An Lâm thở dài một cái rồi nói:

- Vậy anh chỉ ăn một chút thôi nhé? Anh không muốn lỡ hẹn.

Ánh mắt Khánh Lâm giây phút ấy như tỏa ra ngàn tia sáng lấp lánh. Cô không biết rằng chỉ cần anh ấy nói câu đó lại khiến mình vui đến như thế. Và cô cũng không biết, tình yêu có thể chi phối cảm xúc con người ta nhiều như vậy.

Trúc Diệp đến nhà hàng Việt theo đúng hẹn, nhưng đã ngồi vào bàn rồi mà An Lâm vẫn chẳng thấy đâu. Có lẽ anh ấy còn bận một ca bệnh nào đấy mà có đến muộn đôi chút. Nghĩ vậy, Trúc Diệp liền đưa tay nhìn đồng hồ và tự nói:

- Nếu 10 phút nữa anh ấy mà không đến thì mình sẽ gọi điện.

Trúc Diệp ngồi ngắm lẵng hoa nhỏ xinh được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô đang nghĩ chốc nữa An Lâm đến, cô sẽ nói câu gì với anh. Để cho không gian giữa hai người được tự nhiên hơn. Giống như trước kia.

- Chị cần gì ạ? – Một cô phục vụ trẻ mặc chiếc áo dài thanh thoát bươc đến hỏi Trúc Diệp.
Trúc Diệp mỉm cười rồi trả lời:

- Tôi đợi bạn.

Trước kia, An Lâm không bao giờ lỡ hẹn. Và giờ đây, người chờ đợi chính là cô. Thiết nghĩ, những thời gian gần đây, quá nhiều chuyện xảy ra đã khiến nhiều thứ thay đổi. Cả An Lâm, một người không bao giờ để những thứ khác can thiệp vào tâm tư tình cảm mà cũng thay đổi một cách chóng mặt. Trúc Diệp thấy, anh bây giờ sao lại xa lạ hơn xưa. Dù cô đã cố gắng níu kéo lại, nhưng một phần nào đó, An Lâm xưa cũ đã đi xa một nửa.

Ngồi chờ thêm một chút nữa thì từ phía cửa, Khánh Lâm và An Lâm bước vào. Trông họ rất đẹp đôi nên ai cũng phải đánh mắt ra nhìn khẽ một cái. Còn trúc Diệp, cô đang lặng người quan sát.

Lại là cô gái hôm nọ, nhiều lần Trúc Diệp tự hỏi, rốt cục cô ấy có phải là bạn gái An Lâm không? Tại sao lại cứ mập mờ quan hệ với anh ấy như vậy?

An Lâm quay sang nói gì đó với Khánh Lâm, khiến mắt cô ấy hướng về phía Trúc Diệp theo một điệu dò xét. Rồi cuối cùng thì cô ấy cũng rời đi.

An Lâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện Trúc Diệp giải thích:

- Cô ấy là chủ nhà hàng Việt này. Anh có quen biết nên vừa nãy đã cho cô ấy đi nhờ. Em chờ anh lâu chưa?

Trúc Diệp vốn không tin hai người chỉ là quen biết qua loa, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều. Cô nói thẳng vào vấn đề chính:

- Có chuyện gì vậy anh?

An Lâm chợt tắt đi nụ cười trên môi. Thay vào đó là vẻ mặt thoáng chút u sầu. Anh với tay gọi phục vụ, liệt kê vài món. Xong xuôi mới quay ra nhìn Trúc Diệp trả lời:

- Thực ra… có một chuyện, rất quan trọng.

Từ “quan trọng” được An Lâm nhấn mạnh ở cuối câu nói chợt kích thích sự tò mò của Trúc diệp. Nhưng cô biết, nếu anh ấy đã gọi cô ra đây, chắc chắn anh ấy nhất định sẽ nói, cho nên cô cũng không cần sốt sắng. Trúc Diệp cố tỏ ra bình tĩnh:

- Thế sao? Chuyện gì mà quan trọng vậy anh?

Giây phút ấy, An Lâm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Anh như muốn truyền đạt hết mọi cảm xúc không có từ ngữ nào có thể diễn tả được đến cô. Khóe môi anh mấp máy, những tưởng câu nói đã được thốt ra nhưng lại bị dồn nén vào trong. Sao mà khó nói quá. Đôi mắt anh càng ngày càng sâu thăm thẳm, vô đáy, cuốn lấy tâm trí người đang chăn chú nhìn vào đó, chờ đợi nó. Để nó cho cô biết được điều mà anh đang giấu kín.

Cuối cùng, câu nói ấy cũng được An Lâm thốt ra đầy khó khăn:

- Anh yêu em!

Chương 17 – Khi anh nhớ cô thì cô nhớ ai?

Thời tiết vào thu dịu hẳn đi. Không còn cái nóng oi bức của mùa hè, không còn ánh nắng gắt cháy da cháy thịt xuyên suốt cả ngày nữa. Thay vào đó là những cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua khiến lòng người ta cảm thấy thanh thản. Mùa thu, là mùa có nhiều cái tết nhất của người Việt Nam. Đó là tết quốc khánh và tết trung thu. Trong những ngày này, nhà nào nhà nấy rục nịch kéo nhau về quê ăn tết. Cho dù không phải là tết nguyên đán, nhưng hầu như ai cũng muốn ở cạnh người thân mình trong những ngày này. Vì đó là những cái tết của tình thân, của gia đình, của sự ấm no và hạnh phúc.

Tết trung thu năm nay của An Lâm, Nam Lâm và Trúc Diệp sẽ là cái tết trung thu đáng nhớ nhất của ba người! Hoặc cho dù có người không muốn nhớ thì cũng phải khắc cốt ghi tâm sang tận kiếp sau…

* * *

Đã hai ngày nay Nam Lâm không gặp Trúc Diệp, nói là hai ngày nhưng anh thấy lê thê như hàng thế kỉ đã trôi qua. Hai ngày nay, anh có chút công chuyện ở thành phố C – một vụ tham ô chấn động, người phạm tội không ai khác chính là ông chủ tịch thành phố đó. Nam Lâm phải ở đó hai ngày để thẩm tra vụ việc sau đó bàn giao lại cho các sếp lớn để các sếp xử lí. Vì dù sao vụ án này cũng là tâm điểm trong mấy ngày qua, lại liên quan đến chủ tịch của một thành phố lớn. Người kinh nghiệm chưa nhiều như Nam Lâm không thể đảm đương nổi. Kể cả anh có nhận lấy trách nhiệm về mình thì cũng không ai dám cho anh gánh vác.

Lúc anh trở về thành phố cũng là lúc trời đã sẩm tối. Vào thu rồi cho nên trời đã tối nhanh hơn thì phải. Nền trời tim tím một mảng đằng xa, đo đỏ một chút ở phía gần mặt trời, còn có cả dải mây hình vảy tê tê chảy dài thành vệt trên đó. Tạo nên một bức tranh hài hòa về màu sắc và hình ảnh. Nam Lâm không lái xe về nhà mà đến thẳng luôn nhà Trúc Diệp. Những ngày qua, anh thấy nhớ cô vô cùng. Sợ rằng, nếu còn phải chịu đựng sự nhớ nhung thêm một phút giây nào nữa thì cái chết sẽ tìm đến anh ngay lập tức.
Nhiều lúc anh nghĩ mình đã sai, anh không nên đưa bản thân mình vào vòng xoáy tình yêu. Để đến lúc muốn thoát ra thì lại không thể, cho dù lúc đó có mệt mỏi thì anh cũng không có cách để chạy trốn. Người ta nói tình yêu chỉ là một loại bệnh, bệnh nan y. Mà đã là nan y thì sẽ không bao giờ khỏi! Nam Lâm thấy mình bây giờ đang bị căn bệnh ấy hoành hành. Nhớ, thương, đợi, chờ, vui, buồn, yêu, ghét…anh đều trải qua. Vì đắng và vị ngọt cũng không ngoại lệ, trước kia anh chưa bao giờ có những cung bậc cảm xúc này với một người con gái. Đó chẳng phải là yêu quá, yêu lắm thì là gì?

Chung cư Hoa Lệ hiện lên trước mắt, Nam Lâm mở cửa kính rồi đưa tay chào bảo vệ. Dù gì thì anh và An Lâm đã quen mặt với ông bảo vệ trung tuổi này rồi. Khi nhận lấy nụ cười lại của ông thì anh mới lái xe vào gara.

Tâm trạng của Nam Lâm hôm nay rất tốt, dịu mát như không khí trong trời thu này vậy. Nam Lâm có cảm tưởng đôi chân mình đang lướt chứ không phải đi, nó hoàn toàn nhẹ bẫng như một làn mây, chính anh cũng không hiểu là tại sao mình lại vui đến mức độ ấy. Có phải là vì sắp được gặp Trúc Diệp không?
Nam Lâm lấy chìa khóa ra mở cửa, sau cái đêm hôm ấy, anh đã tự ý lấy một chùm chìa khóa cho riêng mình. Bước vào nhà, thấy không khí có vẻ im lặng nên anh đoán Trúc Diệp đi làm chưa về. Việc này khiến Nam Lâm thấy hơi hụt hẫng, giống như một người đang chạy rất nhanh nhưng lại bị mất đà. Ngay lúc anh mong nhớ cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, ghì lấy đôi vai và để cho mùi hương cơ thể của cô cuốn lấy anh thì cô ấy đã ở đâu?

Nam Lâm thở dài rồi ngồi xuống ghế. Bây giờ thất vọng thì được thêm gì chứ? Được một gánh nỗi buồn nữa! Chi bằng ngồi đây đợi cô ấy về vậy. Nghĩ thế, Nam Lâm liền mở tivi để đốt cháy thời gian.

Trúc Diệp từ công ti bước ra, ánh mắt cô rạng rỡ một niềm vui khó tả khi phát hiện chiếc xe phía đằng kia là của An Lâm.

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin nổi là An Lâm lại có thể nói ba từ đó với cô. Và đến bây giờ cô vẫn còn ngỡ là mình đang mơ. Nhiều lần, trong hạnh phúc, cô đã tự cấu nhẹ lên má để chắc chắn răng mình đang đứng giữa thế giới thực tại chứ không phải là ở một xứ thần tiên nào cả. Cũng phải thôi, mọi chuyện diễn ra một cách quá bất ngờ mà.

Trúc Diệp vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, khi An Lâm nhìn thẳng vào mắt cô và nói “Anh yêu em!” Một cơn sóng lòng đã vô tình và mãnh liệt xô lên trái tim cô. Khi ấy, cô ngỡ ngàng có, ngạc nhiên có, bàng hoàng có và một chút vui sướng nữa, nó cũng có. Cô tự hỏi, có phải An Lâm đang bị cái gì chi phối không? Giống như Nam Lâm chẳng hạn, khi anh ấy uống rượu, anh ấy nhất định sẽ tìm đến và nói yêu cô.

Tâm tư và tình cảm của Trúc Diệp rất mờ ảo. Giống như một tấm gương đặt trong một phòng tắm nước nóng. Dù cố lấy tay lau đi lau lại thì cái ta nhìn được vẫn chỉ là một khuôn mặt nhạt nhòa của chính mình. Trúc Diệp không hiểu trái tim mình, không hiểu tình cảm của mình. Cô rất yêu An Lâm, nhưng khi nhận lời yêu anh ấy, trong lòng cô lại nhói lên một thứ cảm xúc lạ kì. Kiểu như ngăn cản, kiểu như gào thét, dày vò. Thêm một chút sợ hãi hòa lẫn trong đó nữa. Tại sao? Tại sao đứng trước điều mà mình đã mơ mộng và ước ao suốt 17 năm qua cô lại ngập ngừng? Cô lại nhớ đến Nam Lâm?

Không phải là lạ lùng nữa, mà là đáng sợ. Cô sợ mình đã “có phần” yêu Nam Lâm mất rồi.

An Lâm mở cửa xe cho Trúc Diệp. Anh mỉm cười nói:

- Chúng ta sẽ về nhà ăn cơm chứ?

Trúc Diệp ngồi vào trong xe, đợi cho An Lâm cũng yên vị, lúc này cô mới trả lời:

- Vậy tạt qua siêu thị một lúc. Em cần mua mấy thứ để chuẩn bị bữa ăn.

An Lâm mỉm cười gật đầu. Khóe mắt anh dài ra tạo cảm giác ấm áp khi nhìn vào đó. Hoặc có thể là do một mình Trúc Diệp thấy như vậy vì cô đã yêu đôi mắt ấy 17 năm. Còn những người khác, khi nhìn vào đôi mắt đó, ngoài sự trầm mặc và một chút lạnh lùng ra thì họ không thấy gì khác nữa.

An Lâm và Trúc Diệp bước đi trong siêu thị, một số người đi qua có quay ra nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Xét về ngoại hình thì họ trông thật đẹp đôi! Tính ra, Trúc Diệp không phải là một người con gái đẹp đến say đắm lòng người, nhưng vẻ thanh thoát của cô lại là một vẻ đẹp dịu nhẹ mà ít người con gái nào có thể có được. Còn An Lâm, anh đẹp trai là điều mà không ai có thể phủ nhận. Chất thư sinh, nho nhã, lịch lãm trong anh luôn khiến người ngoài hài lòng.

Đến hàng rau củ, Trúc Diệp quay ra nhìn An Lâm hỏi:

- Anh muốn ăn rau gì?

An Lâm đưa tay chọn lấy một ít cà chua, me, mùi và thìa là. Anh nói giọng nũng nịu:

- Anh muốn ăn canh cá do em nấu.

Trúc Diệp phì cười. Cô không biết trước và sau khi yêu, người ta có thay đổi hay không nhưng cô thấy An Lâm vẫn chẳng thể thay đổi được tính thích làm nũng trước mặt cô. Chỉ là đôi khi thôi, nhưng cô lại thích bộ dạng ấy của anh. Người ta nói đàn ông mà như vậy thì chỉ là một kẻ yếu đuối, không làm lên tích sự. Vậy mà An Lâm lại hoàn toàn khác, anh chỉ làm nũng trước mặt cô với số ít lần, những lần ấy không làm anh mất đi dáng vẻ đàn ông mà càng tô đậm lên một chút gì đó láu cá trong anh. Dáng vẻ lúc đó…rất giống Nam Lâm.

Giây phút nghĩ đến hình ảnh đó, nụ cười của Trúc Diệp chợt vụt tắt. Giống như một ánh sao rơi xuống biển. Vụt tắt đến không còn thấy dấu vết.

Sau đó, họ chọn thêm một ít rau cải nữa rồi mới chuyển sang gian hàng thịt cá. Suốt quá trình đó, dường như không còn cảm giác ấm áp nữa, thay vào đó là sự im lặng đến trầm mặc của hai ngươi. Cảm giác đó như đặt một khối băng ở giữa, khiến tất cả như lạnh lẽo, ngập ngừng hẳn đi.

Xe An Lâm dừng lại trước sân của chung cư Hoa Lệ. Anh mỉm cười chào bảo vệ, ông nở một nụ cười đáp lại rồi đi đến gõ gõ và cửa kính. Khi An Lâm hạ cửa kính xe xuống thì ông khẽ liếc mắt về phía Trúc Diệp nói:

- Hôm nay nhà cô tổ chức liên hoan sao?

Trúc Diệp mỉm cười:

- Liên hoan hai người bác ạ!

- Vậy sao tôi thấy em trai cậu cũng vào đây mà? – Ông bảo vệ lại quay ra hỏi An Lâm.

An Lâm nhíu mày:

- Em trai cháu?

- Phải!

An Lâm gắng nở một nụ cười tự nhiên rồi nói:

- Vâng! Hôm nay chúng cháu liên hoan.

Sau đó anh lái xe vào gara một cách nhanh chóng.
Trang: « 1 ... 18 19 20 21 22 ... 38 »
▲Chia sẻ để wap ngày càng phát triển nhé :)
Tags Google:

Pair of Vintage Old School Fru