![]() | Post by: Tùng Tiếng Tăm Time: 08-12-2015 ![]() ![]() |
Top Girl Xinh Nhất
Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Anh chồng thì cao ráo, trắng trẻo, trông phong độ lắm. Chị vợ thì có vẻ bình thường, da hơi nâu và nhìn hơi già hơn so với chồng.
E buột miệng bảo:
- Cô dâu vs chú rể như thế mà vẫn đến vs nhau nhỉ…
T quay sang e, nghiêm mặt vào nói luôn:
- A đừng nói thế. Chỉ cần yêu nhau thực sự thì k có j là k đến đc vs nhau cả!
E im im, gật gù…Trong lòng thì ngổn ngang suy nghĩ…T cũng lặng lẽ nhìn xa xăm…Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu e…“Chỉ cần yêu nhau thực sự thì k có j là k đến đc vs nhau cả!”…E nghĩ về chuyện của e và T, mà đâu có biết…T đang nghĩ về chuyện của T và Robert…
Trong cuộc sống, có những thứ tình cảm k thể định nghĩa, có những mối quan hệ k thể đặt tên…
Và có cả thứ tình yêu k hề toan tính và vụ lợi…
Chap 7:
Lúc bắt đầu ngồi viết chap này, trong đầu e chợt nghĩ nên viết về cái j…Đã nên kể về biến cố hay chưa…Hay lại kể về quãng thời gian êm đềm đầy ngọt ngào mà 1 thằng sinh viên năm nhất như e thấy mình khá may mắn…Chap này, e xin đc kể linh tinh, nhớ j kể nấy, kể luôn cả về những ng` bạn xung quanh cùng lớp đại học vs e.
Đầu tiên có lẽ là thằng H. Thằng này quê Thái Bình, ngồi cạnh e từ hồi đầu năm. Nói chung nhìn cũng sáng sủa mặt mày, mỗi tội trông hơi già trc tuổi. Nó vs e chung hồi hết mọi sở thích, pes, chế, đá bóng. Nó thích thêm cả dota nữa, còn e thì ko. Nói chung là nó chơi đc, tốt tính, có lần điểm danh hộ e, vs lại 1 lần thày toán khó khăn quá, nó điểm danh thay cho e, vì e nghỉ mất 2 tiết rồi, nghỉ nữa khỏi thi, trong khi nó chưa nghỉ buổi nào. Tất cả cũng tại ngủ ngày cày đêm mà e ra nông nỗi ấy. Đến hiện tại thì nó chuyển đến cạnh phòng e ở luôn, vs cả thằng C. Bộ tứ gồm e, thằng Tùng, thằng H, thằng C cứ gọi là cái j cũng đủ 4 đứa.
Thằng C thì hay ngồi kế bên thằng H. Nó quê Phú Thọ. Có ny cùng trường. Chúng nó tình yêu đẹp từ thời cấp 3. Nhà nó cũng thuộc dạng khá giả, tính tình xởi lởi nên đc lòng mọi người. Nó k chơi game mấy, chỉ hay đi đá bóng vs e. Dạo này mới đầu độc đc nó đá pes, nhưng trình còn non lắm. À nhân tiện đây các bác cho e hỏi Pes 14 bao h ra ạ?
Kể thằng C thì cũng nên kể ny nó luôn. Ny thằng C tên là Ch (lằng nhằng chưa), tại sao kể ra là bởi vì cái Ch ở cùng khu trọ vs T vs con Tr, nên túm lại là bọn e chơi khá thân vs nhau, thành 1 vòng tròn kín như thế. Mấy vụ liên hoan tụ tập cũng gồm 6 đứa: e, 2 thằng H,C và 3 đứa con gái là T, Tr và Ch (dễ hiểu chưa ạ?)
Sau hôm đi vườn hoa về, nhóm bọn e có tổ chức 1 bữa lấu thập cẩm…Dĩ nhiên địa điểm là bên phòng mấy đứa con gái. Hôm ấy có tý rượu, lại chơi kiểu uống bằng thìa, vãi…Nhớ lại vẫn còn tởm. Say bét nhè…ăn xong bọn e nằm lăn quay ra đất ngủ. Mất chất quá…Ngủ tít thò lò từ 8h tối đến sáng. Còn 3 đứa con gái kéo sang phòng cái Ch ngủ, khóa ngoài luôn mới ghê chứ…Hôm sau 5h sáng lũ con gái mò sang mở cửa dựng dậy, bắt về nhà tắm rửa còn chuẩn bị đi học.
Đang xỏ dép đi về, cái Tr gọi giật e lại, thì thầm:
- Này, hôm qua ông nói năng linh tinh lắm biết k hả?
- Tôi nói cái j cơ?? – e ngoạc mồm ra hỏi…
- Thôi về tắm rửa đi. Tý lên trường tôi hỏi tội…
Hic…chả hiểu j nữa…E nói linh tinh j nhỉ…Say rồi thì có biết trời đất j đâu…Thôi cứ chạy ù về nhà tắm phát đã…6h hơn, 3 thằng rủ nhau đi ăn bánh bao…đổi món tý…Thằng nào nhìn trông cũng bơ phờ…Mọe, rượu ngấm vãi…Lên lớp ngồi học mà người vẫn còn đơ đơ…Trong lòng e vẫn tháp thỏm, mông lung thắc mắc là hôm qua e đã nói linh tinh cái j…
Ra chơi, Tr vẫy e ra quán trà đá ngồi…
- Hôm qua ngủ sao k ngủ luôn đi…Cái mồm còn liên thiên cái j đấy…
- Sao bà hỏi tôi? Thế tóm lại tôi nói cái j?
Nhấp ngụm trà đào xong xuôi, con Tr mới chậm rãi kể. 3 đứa con gái đang lúi húi rửa bát thì e kêu T vào. Rồi bắt đầu lè nhè, dù mắt vẫn đang trong tình trạng ngủ say. Nào là “e có biết từ trc đến giờ a chưa rung động trc đứa con gái nào k…”, “a biết a k bằng ai cả, nhưng còn cả tương lai phía trước. Chưa nói nên điều j”…Nào là “yêu ai thì yêu chứ mấy thằng tây là k tin tưởng đc…”
Nghe đến đâu e rụng rời tay chân đến đấy. Mẹ kiếp, chỉ vì rượu mà…Thôi quả này toi rồi. Biết ăn nói thế nào vs T đây…E ngồi thần ra 1 lúc, lo lắng cực độ. Cái Tr thấy thế mới an ủi e:
- Yên tâm…Đêm qua tôi đả thông tư tưởng nó rồi. Nó bảo nó suy nghĩ nhiều lắm. Lúc nào nó cũng coi ông như 1 thằng bạn tốt, rất tốt. Còn tình yêu vs cái anh Robert robeo j j ấy, thì bố nó ngăn cấm đã đủ khổ lắm rồi…Ông đừng nói linh tinh đả động j vào nhé…
- Ừm…m…tôi biết rồi…
- Thế thôi…coi như vẫn bình thường…Chưa có j xảy ra…Nhé!
E lại gật đầu, bần thần…K ngờ mọi chuyện lại như thế…Sau chuyện này T có bình thường vs e ko? Còn mặt mũi nào mà gặp T…Ôiii cái mồm tôiii…
- Thôi trả tiền rồi vào lớp. Nhanh k muộn. – cái T đứng dậy, cắt ngang suy nghĩ mông lung của e…
Trước khi vào đến lớp, Tr chợt hỏi e…
- Có biết cái T nó thông thạo tiếng Đức hơn tiếng Anh ko…
- Ừm…m…Ko…
- Nhớ là đừng để mọi chuyện trở nên khó xử…
Thế rồi bọn e đi vào lớp…Suốt buổi chẳng học hành j, toàn nghĩ xa xôi, nhưng chẳng thứ j ra hồn…Haizz…Tr bảo cứ bình thường thì đành cứ bình thường vậy…E nt hỏi T:
- Bao h đc nghỉ tết ấy nhỉ?
- Lớp trưởng bảo thứ…, 23 tết. Sao a? (dấu…vì e k nhớ rõ)
- Ờ…A hỏi thế để báo cơm nhà cho sớm. Hì
- È…Linh tinh. Học đi.
Phù, yên tâm là T vẫn bình thường rồi…May thế. Hí hí…
Khoảng thời gian trước tết ấy, trời lạnh…Mấy hôm được nghỉ vì cô giáo ốm…Ngồi nhà chám chế chán chê, e lượn lờ fb…Chủ yếu vào xem tường của T, xem ảnh hôm đi chơi T post lên…Hầu hết là ảnh T, duy có 1 cái chụp chung…Anh Robert kia vào cmt, tiếng đức các thím ạ…T cũng có trả lời lại…Comment từ hôm đi chơi về mà h e mới đọc. Copy vào gu gồ translate thì là như này các thím ạ:
Anh ta: Em ơi, người này là?
T: Bạn của e
Anh ta: Ah a nhớ rồi. Anh chàng hôm ấy.
T: Vâng
E lại thở dài…Chả biết vì chuyện j…E dám chắc vs thím rằng, câu “Nhìn người mình yêu hạnh phúc là mình cũng vui” ấy, là câu nói giả dối nhất. Tình yêu là thứ thiêng liêng, quan trọng, k phải cứ tỏ ra cao cả như thế mới là hay…Nhưng nghĩ lại…Thấy mình cũng chẳng ra j…Chẳng có quyền j xen vào cả…Chỉ là 1 thằng sinh viên ham chơi ham ngủ, chẳng có j đảm bảo tình yêu k giống 1 bản pes, thỉnh thoảng phải cập nhật, và mỗi năm ra 1 bản mới…
Lại cắm đầu vào đá pes. Đá 1 mình cũng chán, quay ra nghe nhạc…Hồi ấy hay nghe bài này, nghe nhiều nghiện luôn…Tại nó hợp hoàn cảnh quá…à mà có hơi khác…Các thím nghe đi nha, xem lyric nữa…Chào…
Chap 8:
Còn chục ngày nữa là nghỉ tết…Không khí lớp trở nên rạo rực lạ thường…Mọi kế hoạch trở nên vội vã hơn…Mọi người rục rịch sắp xếp những lịch trình về quê. Bài vở cũng nhẹ nhàng, e bỏ đt nt vs T.
- 10 ngày nữa là phải về rồi…Chán nhỉ…
- E nhớ bố mẹ lắm…Nhớ Mộc Châu thân eoooo
- Mộc Châu thì có j mà đẹp?
- Thác Dải Yếm, đỉnh Pha Luông, nông trường chè…Nhiều lắm…Mùa này hoa mận, hoa ban nở đẹp cực
- Thích nhỉ…Hôm nào phải đi chơi 1 chuyến mới đc
- À, hay là rủ cả bọn nó nữa…Nhóm mình đi chơi luôn
- Bao h cơ?
- 23 đc nghỉ đi luôn a nha. 3 ngày là đủ rồi
- Ờ hay đấy…E rủ bọn con gái nhé. Thằng H vs thằng C thì đi ngay ấy mà J
Thế là kế hoạch được quyết ngay trong tối hôm ấy…T gọi điện đặt xe, rồi gọi cả về nhà để mẹ chuẩn
bị đón tiếp. Bọn e thì gọi về báo gia đình là 26 tết mới được nghỉ Xong…Lúc đầu e còn rủ thằng Tùng đi cùng nhưng vì nó ngại nên đành bắt nó ở lại đánh điện tử vài hôm chờ e về cùng. Lại còn cho e vay ít tiền ăn chơi nhảy múa nữa chứ. Hí hí. Nghĩ đến lúc đc về nhà T chơi, đi thăm những nơi thân thuộc vs T mà e cảm thấy phấn chấn lạ thường. Cả tuần ấy cứ đứng ngồi nhấp nhổm, ăn k yên, ngủ k no E sắm thêm cái quần, vs lại cái áo khoác mới. Đi chơi cơ mà, trông phải bảnh bảnh tý. Hí hí.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Mấy thằng con trai bọn e rục rịch dậy từ sớm, mang vác đồ đạc ra xe cho bọn con gái nữa. Đúng 7h thì xe chuyển bánh đưa 6 đứa chúng e đi vào cung đường Hà Nội – Mộc Châu, bỏ lại sau lưng thủ đô tráng lệ, xô bồ…Dọc đường đi, e cũng chẳng nhớ cụ thể cảnh sắc thế nào, nhưng nói chung là rất xanh và mát mắt…Khác hẳn HN. Trên xe bọn e có nói chuyện, cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảng lôi nhau cùng pose ảnh. Vui lắm…
Những cánh đồng hoa. Vườn mận. Thác núi. Nhà sàn…Tất cả đã hiện ra trước mắt…Bọn e ai cũng tròn mắt thích thú ngắm cảnh, còn T thì mỉm cười tự hào. Mộc Châu đẹp thật đấy…Nhắc mới nhớ hơn 1 năm rồi chưa quay trở lại, k biết có khác j k…
Ô tô đưa bọn e vào trong thị trấn MC, đông dân hơn và nhiều nhà cửa hơn. Bắt đầu đoạn này có hơi gió máy 1 chút, 1 phần vì e k nhớ rõ chi tiết, 1 phần vì sợ nằm vùng ạ…Xe dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự khá to, phải nói là to nhất những nơi bọn e đã đi qua. Trước nhà có hàng rào trắng, bên trong là vườn hoa, thảm cỏ xanh mượt, càng làm toát thêm vẻ lộng lẫy của ngôi nhà sơn trắng tinh khôi. Đang lúi húi lấy đồ khỏi xe thì mẹ T chạy ra niềm nở tiếp đón, T cũng chạy đến khoác tay mẹ luôn:
- Mấy đứa đã đến nơi rồi à…
- Cháu chào bác ạ.- cả lũ đồng thanh, ríu rít.
- Ừ mau vào nhà đi mấy đứa…
Lúc bước vào thì quả thật đứa nào cũng phải trầm trồ vi căn nhà to đoành, bên trong nội thất được bài trí khá đẹp mắt. Bố mẹ T đúng là có con mắt thẩm mĩ, chả trách T ăn mặc cũng k chê vào đâu đc. Hóa ra thừa hưởng từ 2 ng`…Cái Ch nói nhỏ vs T:
- Nhà to thế!
- Ờ…1 tay bố t dựng nên đó…
Rồi T dẫn bọn e lên tầng cất đồ…3 đứa con gái thì ở trong phòng T, còn 3 thằng bọn e thì bác gái dẫn sang phòng đối diện, niềm nở nói lúc mở cửa phòng:
- Đây là phòng anh trai T. Nó lấy vợ rồi ra ở riêng nên phòng để trống cũng lâu. Lúc sáng bác mới bảo giúp việc quét dọn lại, các cháu cứ thoải mái nhé.
- Dạ vầng, bác cứ kệ bọn cháu. Thanh niên trai tráng ở thế nào mà chẳng được ạ. – thằng C nhanh nhảu.
- Ừ, tốt. Mấy đứa cất đồ tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm nhé.
- Dạ vâng.
Rửa mặt mũi xong xuôi nằm vật ra giường thì bọn con gái chạy sang kéo lên ra ban công. Ui, trước mắt là bạt ngàn 1 màu xanh mát mắt của cây cối, núi rừng, bên cạnh những ngôi nhà mái lợp kiểu ngói đỏ tươi xen lẫn. Ngay gần là 1 dòng suối nhỏ chảy từ phía xa, len qua đám lá…Đấy là khung cảnh thơ mộng phía sau nhà T, khác hẳn cảnh dân cư đông đúc là tấp nập phía trước nhà…Cả bọn đang ngơ ngẩn ngắm thì có tiếng mẹ T gọi dưới nhà vọng lên:
- T ơi…Bảo các bạn xuống ăn cơm con.
- Vâng ạ. Xuống ăn cơm mọi ng` ơi
Cả lũ dắt nhau xuống nhà, lúc này mới được tham quan phòng bếp nhà T. Mọi thứ được trang trí rất đẹp mắt sang trọng mà vẫn ấm cúng. Cô giúp việc đang bưng nốt mấy đĩa thức ăn bày biện lên bàn, trông rất đẹp mắt và hấp dẫn. Mẹ T bảo cả lũ ngồi vào bàn rồi trịnh trọng giới thiệu những món ăn đậm chất núi rừng, đậm chất Mộc Châu: canh khoai sọ mán, cá kho, thịt gác bếp…Chẹp, nghĩ lại vẫn thèm. Trong đó có lẽ ấn tượng nhất là món cá kho các thím ạ. Kho như bình thường thôi nhưng có rắc cái hạt j j mà vùng đó mới có, mắc khèn mắc khén j đó, thơm nức…Ực…Thịt gác bếp mua sẵn để tủ đá, lúc ăn chỉ việc bỏ ra cho lò vi sóng. Bác gái giới thiệu thế. Chuẩn bị ăn thì T hỏi mẹ:
- Bố vẫn trong nông trường hả mẹ?
- Ừ…Đi cả tuần nay rồi. Chắc tối nay về.
- Bố có biết con về không mẹ?
- Có chứ…Hôm con gọi về thì bố con vẫn ở nhà mà.
…
Lúc ăn thì mẹ T cũng hỏi han cả lũ đủ thứ, quê ở đâu, bố mẹ làm j, nhà có mấy anh chị e…Linh tinh cả…Có mấy cái mà bây h e mới biết luôn. Thằng C là con một, bố nó làm to ở công ti bảo hiểm, nên e bảo khá giả là chuẩn rùi. Cái Ch thì có chị gái học trường múa, bố mẹ đều làm nghệ thuật cả. Thằng H thì có em trai, mẹ buôn bán ở chợ, còn bố đi làm xa…À quên mất, cái Tr xin phép về qua nhà nên vắng mặt ở bữa cơm. Nhà nó cũng gần đấy, cách độ 2km. Cuối cùng, đợt “xét hỏi” dừng lại ở e. Vừa chưa kịp để ý, giờ nhìn kĩ thì mẹ T đã nhận ra e là cái thằng hôm nọ đi thăm con gái bác ở bệnh viện. Hì.
- À đợt T nằm viện cháu đến thăm phải k?
- Dạ đúng ạ.
Cả bọn quay ra nhìn e tròn xoe mắt luôn, còn T thì hơi ngượng cắm cúi ăn.
- Ừ…Quê cháu ở đâu thế?
- Dạ, cháu người Bắc Ninh bác ạ.
- À…Đợt tết bác có đi chùa Dâu với chùa Bút Tháp đó.
- Dạ vâng ạ. Nhà cháu thì ở trong thành phố cơ ạ.
- Ừ…thế hả…Thế bố mẹ cháu làm j?
- Dạ, bố cháu làm công an. Còn mẹ cháu ở nhà bán hàng ạ.
- Ờ…Mấy đứa được ăn học tử tế thế này phải nhớ ơn bố mẹ đấy nhé…Ngày trc bố cái T mồ côi chẳng được học hành j đâu…
Không khí bỗng hơi trầm trầm, đoạn này nó cứ cứng nhắc kiểu j ấy vẫn là thằng C nhanh nhảu:
- Dạ…Mỗi hoàn cảnh một khác mà bác…Bác trai dù vậy mà gây dựng cơ nghiệp như hôm nay quả thật bọn cháu rất phục ạ.
Mẹ T gật gù, ra điều đắc chí. Còn khen thằng này mồm mép được. Ăn uống rôm rả no say thì cô giúp việc mang bát đi rửa. Bọn con gái mang đào ra bổ. Toàn của ngon vật lạ tươi ngon thế này…Hí Hí…
Ăn xong cả lũ kéo nhau lên phòng ngủ lấy sức để chiều dậy đi chơi.
Chap 9:
Ngủ trưa mãi đến tận 2h mới lục cục mò dậy bắt taxi đi chơi. Tại sáng nay phải dậy sớm quá đó mà. Chờ bọn gái sửa sang nhan sắc nữa chứ, lâu vãi…Tả tý nhé: T hnay mặc 1 cái áo len dài màu ghi bó sát, bên ngoài khoác hờ 1 cái áo khoác lông đen. Giày converse thôi cho dễ đi lại. Tủ quần áo trong phòng T dài kín 1 bức tường cơ mà…
Nói thật là đến bây h e cũng k thể nhớ chính xác những nơi bọn e đã đến thăm trong mấy ngày ấy. Mà nếu tả chi tiết thì thà các thím lên gu gồ search Du lịch Mộc Châu còn đầy đủ hơn. Thế nên e chỉ xin kể những chuyện liên quan đến bọn e trong suốt chuyến đi. Chiều hôm ấy bọn e thăm thác Dải Yếm thì phải…Trông cũng hùng vĩ phết, nhưng so với thác Victoria bên Phi châu mà e có lần đi ngang qua sau chuyến công du ở Mĩ thì chưa ăn thua đùa thế thôi tập trung vào câu chuyện…
Có lẽ cả chuyến đi bọn e chỉ có việc thăm thú, ăn uống và chụp ảnh…Công nhận là Mộc Châu mùa này rất đẹp…Hoa hoét nở tứ tung, background chụp ảnh thì tuyệt vời. Nhất là vs cái cặp đôi yêu nhau là C- Ch thì cứ dính như sam ý. Lại còn đòi thằng H chụp ảnh cho liên tục. Khổ thân thằng H, cứ lẽo đẽo theo bọn nó cả buổi làm tay sai, trong khi e thì hay chụp cho T vs Tr, hoặc Tr chụp cho e và T. Các thím có nhớ lần trc e bảo chỉ có 3 dịp 2 đứa e chụp chung k, 1 lần ở bờ hồ, 1 lần vườn đào đó…Vâng đúng rồi…Đây là lần cuối…
Trong sắc hoa mận nở trắng trời Mộc Châu, gương mặt 2 đứa hiền hòa trong trẻo, giữ lại cho nhau những nụ cười tươi nhất, những khoảnh khắc đẹp nhất mà đâu ai ngờ rằng, biến cố lại đến rất nhanh thôi…Sau này e mới biết, kỉ niệm nó cũng giống như hoa mận vậy…Chớm nở nhanh tàn, chỉ 3 tuần là đã nhường chỗ cho những quả mận chua chát ngọt bùi…E k giỏi văn đâu, nhưng đoạn này…haizz…khó quên quá…
Thôi lại quay lại chuyến đi chơi nhé.
Tags Google: